Tư liệu VACI 2011/P.141
Giới thiệu bài dự thi thể loại kịch bản tiểu phẩm ngoại khóa GDLC

Giới thiệu bài dự thi thể loại kịch bản tiểu phẩm ngoại khóa GDLC

5


  • Họ tên.                                                                    Ngày, tháng, năm sinh.
  • Chức vụ/vị trí công tác.                                          Số CMND.
  • Tên trường/ lớp/ đơn vị, chuyên ngành, bộ môn, bài học.
  • Địa chỉ thường trú và địa chỉ cơ quan liên hệ, điện thoại, email.
  • Mục tiêu cần đạt của thiết kế (gắn với bài học nào?)
  • Cách đánh giá hiệu quả tiết giảng/hoạt động
  • Tiến trình – các bước thực hiện
  • Các vấn đề khác cần thuyết minh thêm về sản phẩm dự thi
 
1. CẢNH 1 : TẠI LỚP HỌC
 

–         1 Nhóm bạn đang nói chuyện về thể thao ( 3 người )

 –         Bình đi ngang qua, mặt đang suy nghĩ có vẻ nhưng hơi ức chế

 Nhóm bạn : ê Bình, qua ngồi chơi mày

 Bình : oh….. mày bận làm gì đó

 Nhóm bạn :          tụi tao dang tranh luận về trận đấu hôm qua. Tức thiệt, phải chi Inter phòng thủ tốt hơn chút nua, là thắng thằng AC rồi.

 Nhóm bạn : uhm, cái thằng thủ môn ak, sao hôm qua do quá, rồi mấy thằng inter nữa, sao bi việt vị hoài không biết….haizzzzzz

 Nhóm bạn: tối nay ai đá tao quên rồi mày

 Nhóm bạn: mancity với liverpool

 Bình : mặt nhìn ra ngoài ( vì không hiểu nhiều về thể thao)

 Nhóm bạn: ê ê, nói chuyệnn khác đi bay, hình như o đây có bạn hok hiểu….=))

 Nhóm bạn: ê Bình, hồi nãy làm gì mà đứng cứng đơ vậy, có 1 bài văn mà đọc cũng không trôi chảy nữa, rồi sau này làm gi được mày. =))

 

Nhóm bạn: oh, con trai – mà thể thao cung hok bít—vậy chac giống tao quá…( gay)

 

Nhóm bạn; thôi, chọc nó hoài….về đi, trưa rồi….. Tụi tao về nha Bình.

 Bình : uhm, mấy bạn về.

– Còn lại 1 mình, suy nghĩ về chính bản thân mình ( Nhạc nhẹ : Góc tối beat  ) ( câu nói: “có 1 bài văn mà đọc  cũng không trôi chảy nữa, rồi sau này làm gi được mày” cứ ám ảnh văng vẳng trong đầu Bình )

 

Bình : con đã làm gì sai để con phải  chấp nhận cuộc sống thế này chứ. Một cuộc sống mà tất cả mọi người đều khinh thường con. Cái cảnh mà đứng trước lớp, đọc 1 bài văn cũng không được, có ai hiểu được sự uất ức và tức tối của con khi không đủ tự tin để đứng trước mọi người chứ.  Tất cả đều nhìn vào con mà nói rằng : mày thì làm được gì, về nhà mà núp bóng cha mẹ mày đi. Con buồn lắm, con không muốn điều đó, con không muốn điều đó.

2. CẢNH 2 : TẠI CÔNG VIÊN :

Tuyến : sắp tết rồi, Tuyến phải về quê, Bình ở lại chơi vui  nha.

Bình : oh, Bình biết mà.

Tuyến : Bình ah, Tuyến có chuyện này, không  biết có nên nói ra không nữa?

Bình : hihi, có gì đâu, T cứ nói đi, mình quen nhau cũng được hơn 3 tháng rồi mà, huống chi học chung từ nhỏ tới giờ, cứ nói đi.

Tuyến: Tuyến biết, B là người tốt. Nhưng, tình cảm mà…không  biết sao nữa…

Bình : sao vậy, B đã làm gì sai sao?

Tuyen : T không biết nữa……nói chung là chúng ta nên là bạn như trước kia….. sẽ tốt hơn

Bình: ( cười che giấu nỗi buồn ), T nói đi, T nói hôm nay là ngày 1-4 đi. T biết, phai rất lâu, B moi có được tình cảm của T không, vậy mà, bây giờ T chi muốn là bạn

Tuyen : T hiểu, nhưng B ah, chúng ta nên chấp nhận sự thật, T va B rất khác, B nhìn đi, mọi người đều nói 2 chúng ta rất khác nhau.

Bình : khác gì chứ, khác ở chỗ, T nói chuyện rất hay, còn B thì không

Khác ở chỗ T rất tự tin, còn B thì không

Khác ở chỗ cái gi T cũng biết, còn thì không

(lấy lại bình tĩnh ), ok, hy vọng sẽ là bạn tốt.

Tuyến : xem như B cũng không quá khờ. ( cười nhuếch mép)

Tuyến : T có viec, phài ve trước đây.

Bình : 1 mình ngồi lại ( nhac : Nuoc mat beat )

…………………………bạn gái mày, giờ cũng bỏ mày mà đi rồi đó, mày vừa lòng chưa, mày còn muốn tiếp tục cuộc sống này đến bao giờ chứ, đến bao giờ chứ, sao mày không chết cho rồi đi….sao mày làm khổ tao quá vậy…..mày biết tao khổ sở lắm không….hàng ngày tao phải cố gắng vui cười để che lấp đi những khoảng trống trải, những gì mà tao không thể sánh bằng người khác . tao khát khao biết hát, biết chơi thể thao, tao muốn điều đó, tao muốn tao là người thành công, là người có thể đứng trước hàng trăm người và nói về chính tao…tao sẽ làm được.

3. Cảnh 3 : Lên SG hoc DH

*Luôn nung nấu trong mình 1 sự quyết tâm tuyệt đối. B cố gắng không trở thành 1 người sinh viên bình thường giống hàng triệu sinh viên khác, mà là 1 mẫu sinh viên năng động, dám hy sinh và dám thể hiện…… B luôn tâm niệm rằng, hãy cho đi rồi sẽ nhận lại. B sống với tất cả sự đam mê, khát khao, và luôn nghĩ rằng : “ tôi phải thay dổi, tôi phải làm được “

*Tập thuyết trình, tham gia cac khóa học, clb…..

*Lúc này: B trở thành 1 sinh viên khá nổi bật và có được sự tự tin và những kỹ năng mà những sinh viên khác mong muốn.

* Một hôm, B thuyết trình trên lớp, bài thuyết trình rất tốt. Sau khi kết thúc, Bảo ở lại và trò chuyện với Bình.

Bảo: Bình ơi, cậu rãnh chứ?

Bình : ah, cũng không có việc gi làm, có chi không Bảo?

Bảo : mình thấy bạn thuyết trình tốt quá, bạn nói chuyện với mình 1 chút được không?

Bình: sẵn lòng, mình ngồi đây trò chuyện nghen. Cũng đã lâu lắm rồi, mình chưa nói chuyện với ai về điều này? ^_^

Bảo: Bảo nhát lắm, không được như Bình, không biết đến khi nào, Bảo mới có thể đứng trước mấy chục người để mà chia sẻ, nói chuyện nữa.

Bình: J, Bảo đang khen Bình hả. hihi, nếu Bảo gặp Bình lúc trước, chắc Bao sẽ không nói vậy đâu?

Bảo: là sao Bình, Bảo chưa hiểu rõ.

Bình : hihi, thì đơn giản, trước đây, B tự ti lắm. Nói chung cũng không phải quá tự ti, nhưng bạn bè xem thường Bình lắm. Bảo nghĩ xem, 1 nguoi, ngay cả việc đứng dậy, đọc 1 bài văn, mà cũng không trôi chảy, thì làm được gì chứ. 1 người, thể thao cũng chẳng biết chơi, ca hát thì cũng chẳng biết. Nếu Bảo là nguoi như vậy, Bảo sẽ làm gì?

Bảo : Bảo hả, chắc Bảo buồn và tủi thân lắm. Không biết có vượt qua nổi không nữa, chắc Bảo cam chịu thôi.

Bình : J, nhưng Bình thì không? Chính vì những điều đó, nó thôi thúc B phải phấn đấu, nó làm cho Bình luôn suy nghĩ 1 điều rằng : Bình phải thay đổi, phải hoàn thiện, để không còn là Huỳnh Lê Phương Bình bị người ta xem thường nữa, 1 Huỳnh Lê Phương Bình mà khi nhắc đến, sẽ có 1 giá trị nhất định với bạn bè, với mọi người.

Bảo : Anh nghĩ vậy sao, anh giỏi quá, sao anh lại có những suy nghĩ như thế vậy anh?

Bình : Bảo biết không, ai cũng sẽ có 1 hoặc nhiều bước ngoặt trong cuộc đời của mình. Và…Bình cũng vậy. Bình còn nhớ như in cái ngày mà thằng bạn hoc chung với Bình từ nhỏ đến lớn, nói thẳng với Bình 1 câu : “ Mày thỉ chẳng bao giờ làm được gì, nhà mày có tiền thì về nhà mà sống đi “.

Thật sự thì Bình không biết nên câm thù hay cám ơn người bạn này nữa? Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ Bình đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, và Bình xem tất cả những việc không hay xảy ra với Bình lúc trước, là 1 chuỗi những mắc xích để hoàn thiện 1 sợi dây chuyền đẹp. Bảo nghĩ sao?

Bảo : Bảo ah, chắc Bảo gửi Bình lời cám ơn, Bao hiểu rồi. Những điều tốt hay không tốt xảy ra với mình, thì hãy xem là 1 mắc xích để hòan thiện 1 sợi dây chuyền đẹp. Bảo hiểu rồi. Bảo sẽ cố gắng. Sau này, Bình giúp Bảo với nha!

Bình: sẵn sàng. ^_^
(Nguồn Tư liệu -P.141)