Tin Tức & Sự Kiện
BÁO CÁO CHUYẾN ĐI THỰC TẾ SINH VIÊN KHOA QUẢN LÝ VĂN HÓA, NGHỆ THUẬT TRƯỜNG ĐẠI HỌC VĂN HÓA TP.HCM TRẢI NGHIỆM THỰC TẾ TẠI  NHÀ LƯU NIỆM SOẠN GIẢ TRẦN HỮU TRANG

BÁO CÁO CHUYẾN ĐI THỰC TẾ SINH VIÊN KHOA QUẢN LÝ VĂN HÓA, NGHỆ THUẬT TRƯỜNG ĐẠI HỌC VĂN HÓA TP.HCM TRẢI NGHIỆM THỰC TẾ TẠI  NHÀ LƯU NIỆM SOẠN GIẢ TRẦN HỮU TRANG

Trong khuôn khổ học phần Phát triển đời sống văn hóa cộng đồng, tập thể lớp 18.3 thuộc Khoa Quản lý Văn hóa, nghệ thuật, Trường Đại học Văn hóa TP. Hồ Chí Minh đã có chuyến đi thực tế đến Nhà lưu niệm Soạn giả Trần Hữu Trang (ấp Trung, xã Mỹ Phong, TP. Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang).

Chuyến đi không chỉ là một buổi học ngoài giảng đường, mà còn là hành trình để sinh viên tìm hiểu cách gìn giữ, phát huy giá trị di sản văn hóa, đặc biệt là nghệ thuật cải lương, loại hình sân khấu đặc sắc đã gắn bó với đời sống tinh thần của người dân Nam Bộ suốt hơn một thế kỷ.

Tại đây, các bạn sinh viên đã có cơ hội được lắng nghe, quan sát và cảm nhận sâu sắc về cuộc đời, sự nghiệp của người nghệ sĩ tài hoa Trần Hữu Trang, cũng như hiểu thêm về cách cộng đồng địa phương gìn giữ ký ức văn hóa quý giá ấy qua thời gian.

Nội dung: Sinh viên lớp 18.3 – Học phần Phát triển đời sống văn hóa cộng đồng Trường Đại học Văn hóa TP. Hồ Chí Minh cùng Giảng viên Phạm Văn Luân và chú Bửu – người quản lý Nhà lưu niệm Soạn giả Trần Hữu Trang trong chuyến tham quan, học tập thực tế.
Nguồn: Trần Nguyễn Hồng Ân – Sinh viên lớp 18.3

Con đường nhỏ dẫn vào nhà lưu niệm rợp bóng cây, mở ra trước mắt chúng tôi một khung cảnh bình dị, mộc mạc. Ngôi nhà ba gian với mái ngói đã nhuốm màu thời gian, những bức tường vôi cũ, chiếc bàn gỗ cũ kỹ… tất cả tạo nên một không gian thân thuộc và yên bình giữa lòng quê Nam Bộ.
  Chuyến đi thực tế đến Nhà lưu niệm Soạn giả Trần Hữu Trang giúp tôi không chỉ được tận mắt chiêm ngưỡng những tư liệu quý giá, mà còn cảm nhận sâu sắc hơn về giá trị văn hóa, tinh thần và con người Nam Bộ qua từng câu chuyện được kể. Ấn tượng đầu tiên khi đặt chân đến Nhà lưu niệm là không gian mộc mạc, giản dị nhưng đầy ấm áp. Ngôi nhà vẫn giữ được vẻ nguyên sơ, bao quanh là vườn cây xanh mát, mang đậm hơi thở quê hương. Dù không đồ sộ hay hiện đại, nhưng chính sự bình dị ấy lại làm nổi bật lên tinh thần của người nghệ sĩ Trần Hữu Trang, người đã gắn bó trọn đời với sân khấu cải lương và với nhân dân. Bên trong ngôi nhà, từng bức ảnh, bản thảo, đạo cụ sân khấu và những kỷ vật của soạn giả Trần Hữu Trang được gìn giữ cẩn thận. Mỗi hiện vật như một mảnh ký ức kể lại câu chuyện về người nghệ sĩ tài hoa đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử sân khấu cải lương Việt Nam qua các tác phẩm. Người quản lý nơi đây là chú Bửu, một người rất thân thiện, nhiệt tình và hiếu khách. Chú đã tận tình giới thiệu cho chúng tôi về cuộc đời, sự nghiệp và những tác phẩm nổi tiếng của Soạn giả Trần Hữu Trang – người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả qua những vở cải lương như Đời cô Lựu, Tô Ánh Nguyệt, Lan và Điệp….

Nội dung: Một góc tại nhà lưu niệm Soạn giả Trần Hữu Trang
Nguồn: Trần Quang Trung

Điều khiến tôi xúc động hơn cả là tình cảm chân thành mà chú Bửu dành cho khách tham quan. Chú không chỉ kể chuyện, mà còn hái khế, ổi và các loại trái cây trong vườn để mời chúng tôi thưởng thức. Giữa buổi trưa nắng, ngồi dưới tán cây nghe chú kể chuyện về Trần Hữu Trang, tôi cảm thấy như mình đang được trở về với ký ức của một miền văn hoá xưa, nơi con người sống chậm, hiền hòa và chan chứa nghĩa tình.

Nội dung: Chú Bửu chiêu đãi những loại trái cây miệt vườn cho các bạn sinh viên lớp 18.3
Nguồn: Giảng viên Phạm Văn Luân

Nội dung: Sinh viên lớp 18.3 hát trích đoạn trong vở Đời cô Lựu và tác phẩm Vọng Kim Lang
Nguồn: Chú Bửu – Quản lý tại nhà Soạn giả Trần Hữu Trang

Đặc biệt, trong chuyến đi, một bạn sinh viên trong lớp tôi đã cất tiếng hát một đoạn cải lương “Vọng Kim Lang” và trích đoạn trong vở Đời cô Lựu. Lúc ấy, chú Bửu rất xúc động, ánh mắt rưng rưng vì niềm vui khi thấy thế hệ trẻ vẫn còn biết, còn yêu và còn hát được những câu vọng cổ mà Soạn giả Trần Hữu Trang từng viết nên. Khoảnh khắc ấy thật đặc biệt không chỉ là cuộc gặp gỡ giữa hai thế hệ, mà còn là sự tiếp nối của hồn cải lương qua thời gian.

Chú Bửu còn chia sẻ rằng, điều chú mong muốn nhất là nhiều người, đặc biệt là giới trẻ, sẽ biết đến Soạn giả Trần Hữu Trang nhiều hơn. Chú cũng nhắc đến ngày giỗ của nhà soạn giả là 25 tháng Chạp âm lịch, như một dịp để tưởng nhớ người nghệ sĩ lớn đã dành trọn đời cho sân khấu dân tộc. Chú cũng chia sẻ mong muốn tụi tui có thể ghé đây tham dự.

Qua quan sát, tôi nhận thấy trong khuôn viên nhà lưu niệm vẫn còn một số khoảng đất trống chưa được khai thác hiệu quả. Đây là tiềm năng lớn để mở rộng hoạt động văn hóa và thu hút khách tham quan.

Tôi có ý tưởng đề xuất quy hoạch những khoảng đất này thành không gian xanh kết hợp sân khấu ngoài trời nhỏ, nơi có thể tổ chức các buổi biểu diễn, giao lưu nghệ thuật cải lương, đặc biệt là tái hiện những trích đoạn tiêu biểu trong các tác phẩm của Soạn giả Trần Hữu Trang.

Bên cạnh đó, có thể phối hợp với các đoàn cải lương địa phương hoặc sinh viên nghệ thuật để tổ chức những chương trình biểu diễn định kỳ. Điều này không chỉ giúp giới thiệu và lan tỏa giá trị của nghệ thuật cải lương mà còn tạo nên điểm nhấn văn hóa hấp dẫn, giúp Nhà lưu niệm trở thành một không gian văn hoá sống động, gắn kết giữa quá khứ và hiện tại.

Chuyến đi thực tế đến Nhà lưu niệm Soạn giả Trần Hữu Trang đã mang đến cho tôi nhiều cảm xúc và bài học quý giá. Tôi không chỉ hiểu thêm về người nghệ sĩ tài hoa của sân khấu Nam Bộ, mà còn cảm nhận được tình người, lòng yêu nghề và sự trân trọng đối với di sản văn hoá dân tộc.
Không gian nơi đây mộc mạc, gần gũi nhưng chứa đựng cả một kho ký ức lớn lao. Tôi đặc biệt ấn tượng với chú Bửu – người quản lý nhà lưu niệm bằng sự nhiệt tình, chân chất và niềm tự hào về cải lương mà chú dành cho khách tham quan. Khoảnh khắc chú xúc động khi nghe bạn tôi hát Vọng Kim Lang và trích đoạn Đời cô Lựu khiến tôi thật sự thấm thía giá trị tinh thần mà nghệ thuật cải lương mang lại. Rời nhà lưu niệm, tôi mang theo trong lòng niềm trân trọng và biết ơn với những thế hệ nghệ sĩ đã cống hiến cả đời cho sân khấu Việt Nam.
Tôi cũng mong rằng, sẽ có thêm nhiều người trẻ biết đến, đến thăm và lan tỏa những giá trị văn hóa quý báu ấy, để tiếng đờn, câu vọng cổ vẫn ngân mãi trong lòng người Việt hôm nay.

Nội dung: Sinh viên lớp 18.3 cùng giảng viên Phạm Văn Luân chụp hình lưu niệm với chú Bửu
Nguồn: Sinh viên lớp 18.3